Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

NHÌN NHƯ…






Nhìn như em đẹp dần ra
Nhìn như em có đẫy đà hơn xưa

Phấn son đôi chút cũng vừa
Bạn bè mách lẻo em ưa mắt nhìn

Duyên đôi má lúm đồng tiền
Biết anh trắng mấy đêm liền... không em !

SUỐI TIÊN



                                     

Phải Tiên từng tắm chốn này
Lờ mờ nhân ảnh gió mây ngây nhìn
Hoa buồn. Lá mắt lim dim
Chim quên vỗ cánh. Người quên lối về

Lần theo cổ tích tôi đi
Xanh tơ một dải Ba Vì đầu xuân
Mải nghe tiếng suối trong ngần
Ô hay ! Con sóng níu chân em rồi

Là Tiên ắt phải về trời
Thôi em hãy cứ làm người như tôi
Long đong duyên kiếp với đời
Áo cơm mặn đắng mồ hôi sớm chiều

Suối Tiên! Tiên ở nơi nào?
Nghiêng sườn núi biếc em trao nụ cười
Xạc xào lá cuốn chiều rơi
Thoảng thơm như có ai người chợt qua.

NỬA ĐÊM VỀ SÁNG


Lắng nghe xem gió nói gì
Mà con tim cứ thầm thì không thôi
Giờ này ai nghĩ về tôi
Lối xưa cỏ lại xanh rồi phải không?
 
Dễ đâu lòng cách xa lòng
Người ơi! Có biết tôi mong nhớ người
Nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười
Nhớ đêm thu ấy ta ngồi đếm sao

Nhớ chiều phố cổ lạc nhau
Anh Nhà Thờ Lớn, em vào Tạm Thương
Rồi ra mỗi đứa một đường
Giận hờn giây lát, ẩm ương cả đời

Phải chăng bởi tại ông Trời
Chỉ cho quen biết để rồi mãi xa
Để rồi trong cõi người ta
Sướng vui lẫn với xót xa với Đời

Hừng đông loé sáng lên rồi
Chợt nghe có tiếng ai cười đâu đây
Lao xao mành trúc thơm lay
Ngoài hiên xuân đã dâng đầy bùa yêu

Mưa Đêm Một Mình


Lỡ rồi, chẳng trách gì em 
Bốn nhăm chiếc lá vàng trên mái đầu 
Tuổi xanh có hẹn cùng nhau 
Chiến chinh hai đứa, hai đầu đạn bom

Anh về, em đã chồng con 
Thời trai trẻ ấy mãi còn trong anh 
Đêm dài mưa trút vườn xanh 
Từng cơn gió giật để cành đau thêm

Bồn chồn ngồi đứng không yên 
Vào ra lại ngắm hình em thuở nào 
Biển xanh sóng vỗ rì rào 
Gió tung tóc xõa ngọt ngào lời ru

Em cười ánh mắt ngây thơ 
Để anh nửa thực nửa mơ một mình 
Gió mưa đưa giấc bồng bềnh 
Cho anh về lại xa xanh một thời

Bàng hoàng tỉnh giấc đơn côi 
Một căn phòng vắng dưới trời mưa đêm

SÓNG HÁT

Lạ cho con sóng bạc đầu
Xoãi tan trên cát còn ngầu bọt lên
Mà bờ vẫn cố tình quên
Mải mê lời gió ru bên bìa rừng

Vô tâm đến thế là cùng
Bờ sao hiểu hết được lòng biển khơi
Thôi đừng đỏng đảnh bờ ơi
Gần nhau thế chẳng, xa xôi được gì ?

Nghe như có tiếng thầm thì
Lẳng lơ gió đã bỏ đi một mình
Trơ bờ cát trắng mông mênh
Với con sóng hát chuyện tình một bên

Tôi đi giữa lúc triều lên
Thương con sóng chẳng làm nên tội gì
Đơn côi thiếu đủ mọi bề
Tôi như con sóng đam mê một đời

Một đời sóng rách tả tơi
Khát khô bờ cát cháy lời tin yêu !

KÝ ỨC THU

Quên sao được
những ngày thu Hà Nội
Trời se se
bỗng chốc hoá oi nồng
Đang xanh mát
bất ngờ
mưa bão đến
Thoáng sững sờ
đường phố biến thành sông

Biết giờ này
em nhớ ta không ?
Mùa ổi chín
thơm lừng đê Quảng Bá
Tay ta thả
từng chùm trĩu quả
Nón em nghiêng
Hối hả
nụ hôn đầu

Có ai ngờ
hương ổi thơm lâu
Cứ thi thoảng
dắt ta về Quảng Bá
Đê đất không còn
Đông vui phố xá
Ta một mình
lặng ngắm nước sông trôi
Nghe thời gian lơ đãng chảy
Bồi hồi...

Ký ức mùa thu
Một thời em
đỏng đảnh.

SẮC NẮNG HANH VÀNG


Dẫu chẳng được sinh ra giữa lòng Hà Nội
Tôi lớn lên trong nắng gió sông Hồng
Ngõ phố hẹp
Một thời bom đạn giặc
Trên giảng đường
Trang sách mở mênh mông

Và cứ thế
Một ngày thu Hà Nội
Tôi gặp em trong sắc nắng hanh vàng
Phố vẫn phố
Sao mà yêu quá đỗi
Tôi biết đời mình từ đấy sang trang

Em với phố và tôi thành máu thịt
Hà Nội thành quê
Không biết tự bao giờ
Tôi đã có những ngày hạnh phúc
Chung vui buồn với phố
Và thơ