Lạ cho con sóng bạc đầu
Xoãi tan trên cát còn ngầu bọt lên
Mà bờ vẫn cố tình quên
Mải mê lời gió ru bên bìa rừng
Vô tâm đến thế là cùng
Bờ sao hiểu hết được lòng biển khơi
Thôi đừng đỏng đảnh bờ ơi
Gần nhau thế chẳng, xa xôi được gì ?
Nghe như có tiếng thầm thì
Lẳng lơ gió đã bỏ đi một mình
Trơ bờ cát trắng mông mênh
Với con sóng hát chuyện tình một bên
Tôi đi giữa lúc triều lên
Thương con sóng chẳng làm nên tội gì
Đơn côi thiếu đủ mọi bề
Tôi như con sóng đam mê một đời
Một đời sóng rách tả tơi
Khát khô bờ cát cháy lời tin yêu !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét