Quên sao được
những ngày thu Hà Nội
Trời se se
bỗng chốc hoá oi nồng
Đang xanh mát
bất ngờ
mưa bão đến
Thoáng sững sờ
đường phố biến thành sông
Biết giờ này
em nhớ ta không ?
Mùa ổi chín
thơm lừng đê Quảng Bá
từng chùm trĩu quả
Nón em nghiêng
Hối hả
nụ hôn đầu
Có ai ngờ
hương ổi thơm lâu
Cứ thi thoảng
dắt ta về Quảng Bá
Đê đất không còn
Đông vui phố xá
Ta một mình
lặng ngắm nước sông trôi
Nghe thời gian lơ đãng chảy
Bồi hồi...
Ký ức mùa thu
Một thời em
đỏng đảnh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét